简唐陶山乞虎丘寺枯桐斫琴
(清代)曾燠
闻声有相思,进前有不御。矧伊沦落久,孤植在风露。
虎丘一枯桐,不识谁手树。幸免爨下焦,终稀匠石顾。
瘁貌肯求悦,苦心良自喻。唐侯今宓子,鸣琴张治具。
常叹知音难,忍令此材蠹。我有幽兰曲,厥声靡所附。
烦君挥郢斤,为君发渊素。
《简唐陶山乞虎丘寺枯桐斫琴》拼音标注
jiǎn táng táo shān qǐ hǔ qīu sì kū tóng zhuó qín
wén shēng yǒu xiāng sī,
jìn qián yǒu bù yù。
shěn yī lún luò jǐu,
gū zhí zài fēng lù。
hǔ qīu yī kū tóng,
bù shì shúi shǒu shù。
xìng miǎn cuàn xià jiāo,
zhōng xī jiàng shí gù。
cùi mào kěn qíu yuè,
kǔ xīn liáng zì yù。
táng hóu jīn mì zǐ,
míng qín zhāng zhì jù。
cháng tàn zhī yīn nán,
rěn lìng cǐ cái dù。
wǒ yǒu yōu lán qū,
jué shēng mǐ suǒ fù。
fán jūn hūi yǐng jīn,
wèi jūn fā yuān sù。