当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

王郎移家桃源涧

(明代)恽格

搴幽缀山楹,解辙弄薜荔。上交杉篁音,下瞰欲无地。

激波澹花林,翰墨散春气。半壑异昏明,瑶琴枕独寐。

窥庭如在山,探山山晖閟。有时风雨来,襟带乱空翠。

应闻天鸡鸣,或与猿鸟值。出入径寸间,森然万象植。

云物敢秘精,造化同得意。玄黄改橐籥,阴阳无根蒂。

振冠千载上,浩荡骋灵辔。

《王郎移家桃源涧》拼音标注

wáng láng yí jiā táo yuán jiàn
qiān yōu zhùi shān yíng,
jiě chè nòng bì lì。
shàng jiāo shān huáng yīn,
xià kàn yù wú dì。
jī bō dàn huā lín,
hàn mò sàn chūn qì。
bàn hè yì hūn míng,
yáo qín zhěn dú mèi。
kūi tíng rú zài shān,
tàn shān shān hūi bì。
yǒu shí fēng yǔ lái,
jīn dài luàn kōng cùi。
yìng wén tiān jī míng,
huò yǔ yuán niǎo zhí。
chū rù jìng cùn jiān,
sēn rán wàn xiàng zhí。
yún wù gǎn mì jīng,
zào huà tóng dé yì。
xuán huáng gǎi tuó yuè,
yīn yáng wú gēn dì。
zhèn guān qiān zài shàng,
hào dàng chěng líng pèi。

恽格

恽格

(1633—1690)明末清初江南武进人,字寿平,又字正叔,亦称叔子,号南田,又有别号白云外史、云溪外史、东园客、草衣生、横山樵者、巢枫客。恽日初子。十五岁在福建被清大将陈锦所掳,认为义子。父在杭州访得,请灵隐寺方丈谛晖劝锦,谓此子有慧根而福薄。乃剃度为僧。不久,随父回乡。初画山水,后改画没骨花卉,自成一家,工诗,书法学唐褚遂良,诗书画人称三绝。有《瓯香馆集》。