当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

送南康王使君解官归里

(清代)易顺鼎

使君十载南康城,抚摩一郡如孩婴。我来匡山狎猿鹤,满耳闻颂神君声。

作公部民差可喜,一廛稳受千崖里。劳公白衣常送酒,念我黄冠似归里。

命驾每从千里外,卜居已过三年矣。去年武昌来,闻公亦初还。

公还旧郡我还山,山中猿鹤皆欢颜。今年武昌来,闻公又将去。

公还故乡我流寓,山中猿鹤皆悲绪。我今年才三十强,怀抱冰雪无春阳。

每逢热官辄走避,见公岂意温中肠。公年八十好神采,健若龙马驰康庄。

至人养和驭造化,外物冰炭谁能伤。乃知蓬蒿与松柏,相见未可论短长。

八百纵难企彭祖,九十已足凌张苍。何况治郡有阴德,于公子孙行更昌。

官閤沈沈语忘倦,白头回忆江南战。酒酣耳热说曾侯,幕府英英盛群彦。

郭冲五事犹能记,阮孚三语初为掾。同时得路俱腾骧,钟鼎山林两无算。

转饷曾推萧相功,饮醇自学曹参办。寥落东南一老守,头童齿豁看云久。

方今吏道颇衰微,莫使贤人厌升斗。安得皆如元道州,一时布列神州九。

解组谁明陶令心,埋轮更惜张纲手。我尚思攀车上辕,公言且酌杯中酒。

函楼老子六十余,挂冠七载神丰腴。今年有意探匡庐,乘兴一访茅君居。

华阳句曲公乡里,洞天福地非虚诬。烦公更作东道主,却写交游两世图。

《送南康王使君解官归里》拼音标注

sòng nán kāng wáng shǐ jūn jiě guān gūi lǐ
shǐ jūn shí zài nán kāng chéng,
fǔ mó yī jùn rú hái yīng。
wǒ lái kuāng shān xiá yuán hè,
mǎn ěr wén sòng shén jūn shēng。
zuò gōng bù mín chà kě xǐ,
yī chán wěn shòu qiān yá lǐ。
láo gōng bái yī cháng sòng jǐu,
niàn wǒ huáng guān sì gūi lǐ。
mìng jià měi cóng qiān lǐ wài,
bǔ jū yǐ guò sān nián yǐ。
qù nián wǔ chāng lái,
wén gōng yì chū huán。
gōng huán jìu jùn wǒ huán shān,
shān zhōng yuán hè jiē huān yán。
jīn nián wǔ chāng lái,
wén gōng yòu jiāng qù。
gōng huán gù xiāng wǒ líu yù,
shān zhōng yuán hè jiē bēi xù。
wǒ jīn nián cái sān shí qiáng,
huái bào bīng xuě wú chūn yáng。
měi féng rè guān zhé zǒu bì,
jiàn gōng qǐ yì wēn zhōng cháng。
gōng nián bā shí hǎo shén cǎi,
jiàn ruò lóng mǎ chí kāng zhuāng。
zhì rén yǎng hé yù zào huà,
wài wù bīng tàn shúi néng shāng。
nǎi zhī péng hāo yǔ sōng bǎi,
xiāng jiàn wèi kě lùn duǎn cháng。
bā bǎi zòng nán qǐ péng zǔ,
jǐu shí yǐ zú líng zhāng cāng。
hé kuàng zhì jùn yǒu yīn dé,
yú gōng zǐ sūn xíng gèng chāng。
guān gé shěn shěn yǔ wàng juàn,
bái tóu húi yì jiāng nán zhàn。
jǐu hān ěr rè shuō céng hóu,
mù fǔ yīng yīng shèng qún yàn。
guō chōng wǔ shì yóu néng jì,
ruǎn fú sān yǔ chū wèi yuàn。
tóng shí dé lù jù téng xiāng,
zhōng dǐng shān lín liǎng wú suàn。
zhuǎn xiǎng céng tūi xiāo xiāng gōng,
yǐn chún zì xué cáo cān bàn。
liáo luò dōng nán yī lǎo shǒu,
tóu tóng chǐ huō kàn yún jǐu。
fāng jīn lì dào pǒ shuāi wēi,
mò shǐ xián rén yàn shēng dǒu。
ān dé jiē rú yuán dào zhōu,
yī shí bù liè shén zhōu jǐu。
jiě zǔ shúi míng táo lìng xīn,
mái lún gèng xī zhāng gāng shǒu。
wǒ shàng sī pān chē shàng yuán,
gōng yán qiě zhuó bēi zhōng jǐu。
hán lóu lǎo zǐ lìu shí yú,
guà guān qī zài shén fēng yú。
jīn nián yǒu yì tàn kuāng lú,
chéng xīng yī fǎng máo jūn jū。
huá yáng jù qū gōng xiāng lǐ,
dòng tiān fú dì fēi xū wú。
fán gōng gèng zuò dōng dào zhǔ,
què xiě jiāo yóu liǎng shì tú。

易顺鼎

易顺鼎

易顺鼎(1858~1920)清末官员、诗人,寒庐七子之一。字实甫、实父、中硕,号忏绮斋、眉伽,晚号哭庵、一广居士等,龙阳(今湖南汉寿)人,易佩绅之子。光绪元年举人。曾被张之洞聘主两湖书院经史讲席。马关条约签订后,上书请罢和义。曾两去台湾,帮助刘永福抗战。庚子事变时,督江楚转运,此后在广西。云南、广东等地任道台。辛亥革命后去北京,与袁世凯之子袁克文交游,袁世凯称帝后,任印铸局长。帝制失败后,纵情于歌楼妓馆。工诗,讲究属对工巧,用意新颖,与樊增祥并称“樊易”,著有《琴志楼编年诗集》等。