当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

虎门行

(清代)姚元之

东方日出天为红,明霞万叠排秋空。水光倒射万五色,黄人矗立摩青铜。

攒峰列嶂隐青翠,芙蓉乱插沧波中。天鸡大叫洞穷发,豁达不觉空双瞳。

我闻昔者此水东,马衔当蹊挈海童。朝游大鹏夕鸡笼,明珰大髻坐艨艟。

船头伐鼓声逢逢,鲛人蜑人怒发冲,瞪目不敢偏师攻。

赫赫重臣总元戎,慨然追慕郭令公。轻舟一叶无短篷,独立虎门呼其雄。

告言圣恩宽且洪,刀斧不肯膏闇瞢。群焉蹈舞声呼嵩,争先叩头输厥衷。

水师不用占天弓,倏忽万里无飞蓬。尔来日照黄金宫,鬼物慑伏天吴穷。

河泊使者休赤騣,黑齿国人歌来同。方壶员峤遥相通,飞墙上下如游鸿。

元虚作赋状莫终,二李将军画难工。少文虚愿何足论,我来不待乘长风。

《虎门行》拼音标注

hǔ mén xíng
dōng fāng rì chū tiān wèi hóng,
míng xiá wàn dié pái qīu kōng。
shǔi guāng dǎo shè wàn wǔ sè,
huáng rén chù lì mó qīng tóng。
zǎn fēng liè zhàng yǐn qīng cùi,
fú róng luàn chā cāng bō zhōng。
tiān jī dà jiào dòng qióng fā,
huō dá bù jué kōng shuāng tóng。
wǒ wén xī zhě cǐ shǔi dōng,
mǎ xián dāng xī qiè hǎi tóng。
zhāo yóu dà péng xī jī lóng,
míng dāng dà jì zuò méng tóng。
chuán tóu fá gǔ shēng féng féng,
jiǎo rén dàn rén nù fā chōng,
dèng mù bù gǎn piān shī gōng。
hè hè zhòng chén zǒng yuán róng,
kǎi rán zhūi mù guō lìng gōng。
qīng zhōu yī yè wú duǎn péng,
dú lì hǔ mén hū qí xióng。
gào yán shèng ēn kuān qiě hóng,
dāo fǔ bù kěn gāo àn méng。
qún yān dǎo wǔ shēng hū sōng,
zhēng xiān kòu tóu shū jué zhōng。
shǔi shī bù yòng zhān tiān gōng,
shū hū wàn lǐ wú fēi péng。
ěr lái rì zhào huáng jīn gōng,
gǔi wù shè fú tiān wú qióng。
hé bó shǐ zhě xīu chì zōng,
hēi chǐ guó rén gē lái tóng。
fāng hú yuán jiào yáo xiāng tōng,
fēi qiáng shàng xià rú yóu hóng。
yuán xū zuò fù zhuàng mò zhōng,
èr lǐ jiāng jūn huà nán gōng。
shǎo wén xū yuàn hé zú lùn,
wǒ lái bù dài chéng cháng fēng。

姚元之

姚元之

(1773—1852)安徽桐城人,字伯昂,号荐青。嘉庆十年进士。授编修。道光间官至左都御史。以事降调内阁学士。曾从学于姚鼐,书画并工,熟于掌故。后以年老休致。有《竹叶亭杂诗稿》、《竹叶亭杂记》。