当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

被花恼(自度腔)

(宋代)杨缵

疏疏宿雨酿寒轻,帘幕静垂清晓。宝鸭微温瑞烟少。檐声不动,春禽对语,梦怯频惊觉。欹珀枕,倚银床,半窗花影明东照。惆怅夜来风,生怕娇香混瑶草。披衣便起,小径回廊,处处多行到。正千红万紫竞芳妍,又还似、年时被花恼。蓦忽地,省得而今双鬓老。

《被花恼(自度腔)》拼音标注

bèi huā nǎo ( zì dù qiāng )
shū shū sù yǔ niàng hán qīng,
lián mù jìng chúi qīng xiǎo。
bǎo yā wēi wēn rùi yān shǎo。
yán shēng bù dòng,
chūn qín dùi yǔ,
mèng qiè pín liáng jué。
yī pò zhěn,
yǐ yín chuáng,
bàn chuāng huā yǐng míng dōng zhào。
chóu chàng yè lái fēng,
shēng pà jiāo xiāng hùn yáo cǎo。
pī yī biàn qǐ,
xiǎo jìng húi láng,
chù chù duō xíng dào。
zhèng qiān hóng wàn zǐ jìng fāng yán,
yòu huán sì 、 nián shí bèi huā nǎo。
mò hū dì,
shěng dé ér jīn shuāng bìn lǎo。

杨缵

杨缵

杨缵,字继翁,号守斋,又号紫霞翁,严陵人,居钱塘。生卒年均不详,约宋理宗淳佑初前后在世。度宗时,女为淑妃,官列卿。好古博雅,善作墨竹,好弹琴,又能自度曲。缵着紫霞洞谱传于世。周密尝道其一枝春词守岁云,最为近世所称。