当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

八六子(牡丹次白云韵)

(宋代)杨缵

怨残红。夜来无赖,雨催春去匆匆。但暗水、新流芳恨,蝶凄蜂惨,千林嫩绿迷空。那知国色还逢。柔弱华清扶倦,轻盈洛浦临风。细认得凝妆,点脂匀粉,露蝉耸翠,蕊金团玉成丛。几许愁随笑解,一声歌转春融。眼朦胧。凭阑干、半醒醉中。

《八六子(牡丹次白云韵)》拼音标注

bā lìu zǐ ( mǔ dān cì bái yún yùn )
yuàn cán hóng。
yè lái wú lài,
yǔ cūi chūn qù cōng cōng。
dàn àn shǔi 、 xīn líu fāng hèn,
dié qī fēng cǎn,
qiān lín nèn lv̀ mí kōng。
nà zhī guó sè huán féng。
róu ruò huá qīng fú juàn,
qīng yíng luò pǔ lín fēng。
xì rèn dé níng zhuāng,
diǎn zhī yún fěn,
lù chán sǒng cùi,
rǔi jīn tuán yù chéng cóng。
jī xǔ chóu súi xiào jiě,
yī shēng gē zhuǎn chūn róng。
yǎn méng lóng。
píng lán gān 、 bàn xǐng zùi zhōng。

杨缵

杨缵

杨缵,字继翁,号守斋,又号紫霞翁,严陵人,居钱塘。生卒年均不详,约宋理宗淳佑初前后在世。度宗时,女为淑妃,官列卿。好古博雅,善作墨竹,好弹琴,又能自度曲。缵着紫霞洞谱传于世。周密尝道其一枝春词守岁云,最为近世所称。