当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

道傍松

(唐代)熊皎

偃盖当衢莫记年,独含苍翠鹤应怜。垂阴独向笙歌地,有韵自成风雨天。尘□路岐分夜月,烧侵根脚起残烟。论功只合行人赏,销得烦蒸古道边。

《道傍松》拼音标注

dào bàng sōng
yǎn gài dāng qú mò jì nián,
dú hán cāng cùi hè yìng lián。
chúi yīn dú xiàng shēng gē dì,
yǒu yùn zì chéng fēng yǔ tiān。
chén □ lù qí fēn yè yuè,
shāo qīn gēn jiǎo qǐ cán yān。
lùn gōng zhǐ hé xíng rén shǎng,
xiāo dé fán zhēng gǔ dào biān。

熊皎

熊皎

熊皎(一作皦),唐代诗人。后唐清泰二年(935)登进士第。后晋天福时,为延州刺史刘景岩从事,景岩徙邠州,皦入拜补阙。