当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

题三闾大夫离骚后

(清代)谢兰生

瓦釜既用事,黄钟故应弃。众醉乃独醒,尤为同列忌。

主听复不聪,孤臣数益穷。疏后旋见谪,谁能鉴其衷。

《卜居》以明心,《离骚》以寄慨。终与汨罗沈,朴忠何由遂。

至今沅湘间,悲风绕荒寺。

《题三闾大夫离骚后》拼音标注

tí sān lv́ dà fū lí sāo hòu
wǎ fǔ jì yòng shì,
huáng zhōng gù yìng qì。
zhòng zùi nǎi dú xǐng,
yóu wèi tóng liè jì。
zhǔ tīng fù bù cōng,
gū chén shù yì qióng。
shū hòu xuán jiàn zhé,
shúi néng jiàn qí zhōng。
《 bǔ jū 》 yǐ míng xīn,
《 lí sāo 》 yǐ jì kǎi。
zhōng yǔ mì luō shěn,
pò zhōng hé yóu sùi。
zhì jīn yuán xiāng jiān,
bēi fēng rào huāng sì。

谢兰生

谢兰生

(1760—1831)清广东南海人,字佩士,又字澧浦。嘉庆七年进士。以亲老告归。博雅好古,工诗文、书画、篆刻,精鉴别。有《鸡肋草》、《常惺惺斋文集》等。