当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

峨眉山月歌送许时庵使蜀

(清代)吴苑

我闻峨眉山,插天青嶙峋。上有太古雪未化,不知天地冬与春。

高悬更有秋空月,雪上清辉尤皎洁。光耀磊落之奇人,西汉马卿宋轼辙。

况君秋水点双瞳,九天衔命下蚕丛。清无遗照同山月,毕献珠光锦水中。

《峨眉山月歌送许时庵使蜀》拼音标注

é méi shān yuè gē sòng xǔ shí ān shǐ shǔ
wǒ wén é méi shān,
chā tiān qīng lín xún。
shàng yǒu tài gǔ xuě wèi huà,
bù zhī tiān dì dōng yǔ chūn。
gāo xuán gèng yǒu qīu kōng yuè,
xuě shàng qīng hūi yóu jiǎo jié。
guāng yào lěi luò zhī qí rén,
xī hàn mǎ qīng sòng shì chè。
kuàng jūn qīu shǔi diǎn shuāng tóng,
jǐu tiān xián mìng xià cán cóng。
qīng wú yí zhào tóng shān yuè,
bì xiàn zhū guāng jǐn shǔi zhōng。

吴苑

吴苑

(1638—1700)安徽歙县人,字楞香,号鳞潭,晚号北黟山人。康熙二十一年进士。通经世致用之学,对策极言黄淮分合之势。官检讨,累官祭酒。笃于师友,为诗多和平之音。有《北黟山人集》、《大好山水录》。