【双调】寿阳曲 四时
(元代)吴西逸
传心素,托简书,问春归欲归何处?送春词归题风共雨,止埋怨落花飞絮。贪新酿,趁晚凉,笑相呼凭肩歌唱。最多情女郎心外想,打鸳鸯采莲湖上。萦心事,惹恨词,更那堪动人秋思。画楼边几声新雁儿,归传书摆成个愁字。年华尽,腊味醇,睡归温晓寒成阵。折梅花归传心上人,村煞我陇头春信。 咏所见 人如玉,鬓似云,动春心半含娇俊。近装奁懒将花貌匀,旋窝儿粉香成晕。 酒散 旗亭散,歌韵歇,暖风轻柳摇台榭。杏花墙夕阳春去也,马蹄香宝鞍敲月。 效香奁体 惚蝉鬓,怯镜鸾,雁声寒归禁肠断。碧纱窗夜长鸳梦短,怕黄昏一灯相伴。
《【双调】寿阳曲 四时》拼音标注
【 shuāng diào 】 shòu yáng qū sì shí
chuán xīn sù,
tuō jiǎn shū,
wèn chūn gūi yù gūi hé chù ?
sòng chūn cí gūi tí fēng gòng yǔ,
zhǐ mái yuàn luò huā fēi xù。
tān xīn niàng,
chèn wǎn liáng,
xiào xiāng hū píng jiān gē chàng。
zùi duō qíng nv̌ láng xīn wài xiǎng,
dǎ yuān yāng cǎi lián hú shàng。
yíng xīn shì,
rě hèn cí,
gèng nà kān dòng rén qīu sī。
huà lóu biān jī shēng xīn yàn ér,
gūi chuán shū bǎi chéng gè chóu zì。
nián huá jǐn,
là wèi chún,
shùi gūi wēn xiǎo hán chéng zhèn。
zhé méi huā gūi chuán xīn shàng rén,
cūn shā wǒ lǒng tóu chūn xìn。
yǒng suǒ jiàn rén rú yù,
bìn sì yún,
dòng chūn xīn bàn hán jiāo jùn。
jìn zhuāng lián lǎn jiāng huā mào yún,
xuán wō ér fěn xiāng chéng yūn。
jǐu sàn qí tíng sàn,
gē yùn xiē,
nuǎn fēng qīng lǐu yáo tái xiè。
xìng huā qiáng xī yáng chūn qù yě,
mǎ tí xiāng bǎo ān qiāo yuè。
xiào xiāng lián tǐ hū chán bìn,
qiè jìng luán,
yàn shēng hán gūi jìn cháng duàn。
bì shā chuāng yè cháng yuān mèng duǎn,
pà huáng hūn yī dēng xiāng bàn。