当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

重建岘山羊侯祠歌

(宋代)王洙

襄阳南出大路奔,小山曰岘名特尊。山形卑堕不峻极,屹若巨首临江濆。大山半空不成霍,绝水阙左非其亹。砠巅赑屭戴危石,箕踞曼衍罗芳荪。汉流长骛滨其足,东望瀰迆皆平原。槎头下瞰罟罶集,蔡洲近眺田园蕃。何物兹山匪秀出,得使今古闻听喧。自昔羊公好登览,山名直为贤者存。鹿门望楚镇区境,凤林冠盖延山樊。丹岩翠壁互幽胜,日月亏蔽烟岚屯。公胡遗彼而乐此,谈者未始聊诊论。吾谓圣达意超豁,高览便欲周乾坤。孔登泰山小天下,阮升广武叹竖昏。会稽探穴禹书出,之罘望海云涛翻。此中风景亦虚远,极目见尽江山源。东吴未定劳机策,置酒啸咏纾忧烦。数顾润甫恤躬后,誓将百岁游清魂。对公盛德与山永,正唯湛辈如公言。今兹去公仅千载,凛然英气犹轩轩。我来追古一长息,旧迹废毁成悲吞。民豪占山童其木,嘉植不得容本根。利取薪苏积稛絭,粥之陶瓬供烧燔。羊公无庙忽不祀,但纵淫鬼歆牲蘩。中庭有碑即堕泪,至今观者怀仁恩。於民何诛不足问,非民忘德由官惛。下教邑里复祠宇,叙诸祭典跻之元。思仁爱树恭所茇,禁止樵伐修壖垣。且欲王命得守固,謄言状事驰九阍。书闻天子蒙报可,金石款刻垂后昆。使民永念古遗受,勖尔风化常丕敦。

《重建岘山羊侯祠歌》拼音标注

zhòng jiàn xiàn shān yáng hóu cí gē
xiāng yáng nán chū dà lù bēn,
xiǎo shān yuē xiàn míng tè zūn。
shān xíng bēi duò bù jùn jí,
yì ruò jù shǒu lín jiāng fén。
dà shān bàn kōng bù chéng huò,
jué shǔi què zuǒ fēi qí wěi。
qū diān bì xì dài wēi shí,
jī jù màn yǎn luō fāng sūn。
hàn líu cháng wù bīn qí zú,
dōng wàng mí yǐ jiē píng yuán。
chá tóu xià kàn gǔ lǐu jí,
cài zhōu jìn tiào tián yuán fán。
hé wù zī shān fěi xìu chū,
dé shǐ jīn gǔ wén tīng xuān。
zì xī yáng gōng hǎo dēng lǎn,
shān míng zhí wèi xián zhě cún。
lù mén wàng chǔ zhèn qū jìng,
fèng lín guān gài yán shān fán。
dān yán cùi bì hù yōu shèng,
rì yuè yú bì yān lán tún。
gōng hú yí bǐ ér lè cǐ,
tán zhě wèi shǐ liáo zhěn lùn。
wú wèi shèng dá yì chāo huō,
gāo lǎn biàn yù zhōu gān kūn。
kǒng dēng tài shān xiǎo tiān xià,
ruǎn shēng guǎng wǔ tàn shù hūn。
hùi jī tàn xué yǔ shū chū,
zhī fú wàng hǎi yún tāo fān。
cǐ zhōng fēng jǐng yì xū yuǎn,
jí mù jiàn jǐn jiāng shān yuán。
dōng wú wèi dìng láo jī cè,
zhì jǐu xiào yǒng shū yōu fán。
shù gù rùn fǔ xù gōng hòu,
shì jiāng bǎi sùi yóu qīng hún。
dùi gōng shèng dé yǔ shān yǒng,
zhèng wéi zhàn bèi rú gōng yán。
jīn zī qù gōng jǐn qiān zài,
lǐn rán yīng qì yóu xuān xuān。
wǒ lái zhūi gǔ yī cháng xī,
jìu jī fèi hǔi chéng bēi tūn。
mín háo zhān shān tóng qí mù,
jiā zhí bù dé róng běn gēn。
lì qǔ xīn sū jī kǔn quàn,
zhōu zhī táo fǎng gōng shāo fán。
yáng gōng wú miào hū bù sì,
dàn zòng yín gǔi xīn shēng fán。
zhōng tíng yǒu bēi jí duò lèi,
zhì jīn guān zhě huái rén ēn。
yú mín hé zhū bù zú wèn,
fēi mín wàng dé yóu guān hūn。
xià jiào yì lǐ fù cí yǔ,
xù zhū jì diǎn jī zhī yuán。
sī rén ài shù gōng suǒ bá,
jìn zhǐ qiáo fá xīu ruán yuán。
qiě yù wáng mìng dé shǒu gù,
téng yán zhuàng shì chí jǐu hūn。
shū wén tiān zǐ méng bào kě,
jīn shí kuǎn kè chúi hòu kūn。
shǐ mín yǒng niàn gǔ yí shòu,
xù ěr fēng huà cháng pī dūn 。

王洙

王洙

(997—1057)应天宋城人,字原叔,一说字尚汶。仁宗天圣间进士。累迁史馆检讨、知制诰、翰林学士。出知濠、襄、徐、亳等州。广览博学,图纬、方技、阴阳、五行、算数、音律、训诂之学无所不通。曾校定《史记》、《汉书》,预修《崇文总目》、《国朝会要》、《三朝经武圣略》、《乡兵制度》、《集韵》;受命撰《大飨明堂记》,参与制定礼仪、雅乐制度。有《易传》、《王氏谈录》。