当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

独居外寝偶薄寒侵体遂赋一律

(宋代)汪真

参差瓦上溥霜凝,酿得严寒渐渐增。布被多年浑似铁,石床连夜恰如冰。杯邀竹叶为兄弟,帐伴梅花作友朋。酒醒依然眠不得,揽衣重整对青灯。

《独居外寝偶薄寒侵体遂赋一律》拼音标注

dú jū wài qǐn ǒu bó hán qīn tǐ sùi fù yī lv̀
cān chà wǎ shàng pǔ shuāng níng,
niàng dé yán hán jiàn jiàn zēng。
bù bèi duō nián hún sì tiě,
shí chuáng lián yè qià rú bīng。
bēi yāo zhú yè wèi xiōng dì,
zhàng bàn méi huā zuò yǒu péng。
jǐu xǐng yī rán mián bù dé,
lǎn yī zhòng zhěng dùi qīng dēng 。

汪真

汪真

汪真(一一九六~一二六四),字文通,号竹轩,缙云(今属浙江)人。多次应举不第。理宗景定四年十二月卒,年六十八。事见民国丙辰本《缙云汪氏宗谱》卷三。今录诗九首。