当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

黄州杜于皇兵阻客娄赋此慰之

(清代)王昊

满眼黄尘厌甲兵,更怜楚国滞归程。凉窗雨歇鸿初急,古寺钟残月倍明。

作客岂宜逢乱世,离家谁道又危城。莫将庾信江南泪,一夜平添白发生。

《黄州杜于皇兵阻客娄赋此慰之》拼音标注

huáng zhōu dù yú huáng bīng zǔ kè lóu fù cǐ wèi zhī
mǎn yǎn huáng chén yàn jiǎ bīng,
gèng lián chǔ guó zhì gūi chéng。
liáng chuāng yǔ xiē hóng chū jí,
gǔ sì zhōng cán yuè bèi míng。
zuò kè qǐ yí féng luàn shì,
lí jiā shúi dào yòu wēi chéng。
mò jiāng yǔ xìn jiāng nán lèi,
yī yè píng tiān bái fā shēng。

王昊

王昊

(1627—1679)清江苏太仓人,字惟夏。康熙间举鸿博,授内阁中书。工诗,与黄与坚等称娄东十子。吴伟业誉为天下无双。有《当恕斋偶笔》、《硕园集》。