当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

画兰曲题梁溪女冠韵香画兰长卷

(清代)汪端

清梵鱼山夜月寒,松花如雨落仙坛。绮窗初试金壶墨,写罢灵飞更画兰。

瑶笙吹彻羽衣凉,瑟瑟微波梦碧湘。解为幽花写秋影,玉人原是杜兰香。

《画兰曲题梁溪女冠韵香画兰长卷》拼音标注

huà lán qū tí liáng xī nv̌ guān yùn xiāng huà lán cháng juàn
qīng fàn yú shān yè yuè hán,
sōng huā rú yǔ luò xiān tán。
qǐ chuāng chū shì jīn hú mò,
xiě bà líng fēi gèng huà lán。
yáo shēng chūi chè yǔ yī liáng,
sè sè wēi bō mèng bì xiāng。
jiě wèi yōu huā xiě qīu yǐng,
yù rén yuán shì dù lán xiāng。

汪端

汪端

(1793—1838)浙江钱塘人,字允庄,号小韫。湖北候补同知陈裴之之妻。幼即能诗,熟于史事典故,喜高启、吴伟业诗。选明诗初、二两集,有《自然好学斋集》。