当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

宿直二首 其一

(宋代)王安礼

天上春风水外寒,琉璃瓦湿月团团。千门纳钥尘飞远,一夕联文火禁宽。

人想柝声来睥睨,鸟惊花影堕栏干。少陵老去唯便静,此地优容欲报难。

《宿直二首 其一》拼音标注

sù zhí èr shǒu qí yī
tiān shàng chūn fēng shǔi wài hán,
líu lí wǎ shī yuè tuán tuán。
qiān mén nà yào chén fēi yuǎn,
yī xī lián wén huǒ jìn kuān。
rén xiǎng tuò shēng lái bì nì,
niǎo liáng huā yǐng duò lán gān。
shǎo líng lǎo qù wéi biàn jìng,
cǐ dì yōu róng yù bào nán。

王安礼

王安礼

王安礼(1034年--1095年),字和甫,北宋政治家、诗人。抚州临川(今江西省抚州市) 人,王安石同母四弟。生于宋仁宗景祐元年,卒于哲宗绍圣二年,年六十二岁,官至尚书左丞。世称王安礼、王安国、王雱为“临川三王”。著有《王魏公集》20卷。