双银杏歌
(清代)庞鸿书
霜林脱尽长风劲,老干凌空势特横。丛祠野岸俯寒潮,对立隐然君子正。
或云平仲乃古名,叶如鸭脚森高擎。肌理细密类文木,雕镌裁制最中程。
仰观有如双阙列,巨可蔽牛坚多节。肤皴石骨旁生瘿,枝蟠篆势力屈铁。
千年灵根逃斧柯,盘郁不啻藏岩阿。若非里社耆年慎护惜,定烦双忠灵爽为总呵。
松禅作图下笔迅,咫尺俨如耸百仞。寒林讵必仿李成,枯树应知伤庾信。
我来摩挲坐树侧,重披斯图三叹息。图今兴树屹相向,乔木依然令人轼。
君不见梁时七桧析作薪,星坛荒秽丛荆榛。又不见红豆山庄化尘坌,野田孤干无人问。
独留此树依寒塘,两虬挺角立不僵。栎社未邀匠石顾,岂有黄鹄来翱翔。
亦知材大古难用,磊砢犹应为世重。小山之招在何许,更拟作亭效楚颂。
举杯相酹仍留连,回看林杪生暮烟。息盦髯叟诗在手,我欲和之写向石之右。
《双银杏歌》拼音标注
shuāng yín xìng gē
shuāng lín tuō jǐn cháng fēng jìng,
lǎo gān líng kōng shì tè héng。
cóng cí yě àn fǔ hán cháo,
dùi lì yǐn rán jūn zǐ zhèng。
huò yún píng zhòng nǎi gǔ míng,
yè rú yā jiǎo sēn gāo qíng。
jī lǐ xì mì lèi wén mù,
diāo juān cái zhì zùi zhōng chéng。
yǎng guān yǒu rú shuāng què liè,
jù kě bì níu jiān duō jié。
fū cūn shí gǔ páng shēng yǐng,
zhī pán zhuàn shì lì qū tiě。
qiān nián líng gēn táo fǔ kē,
pán yù bù chì cáng yán ā。
ruò fēi lǐ shè qí nián shèn hù xī,
dìng fán shuāng zhōng líng shuǎng wèi zǒng hē。
sōng shàn zuò tú xià bǐ xùn,
zhǐ chǐ yǎn rú sǒng bǎi rèn。
hán lín jù bì fǎng lǐ chéng,
kū shù yìng zhī shāng yǔ xìn。
wǒ lái mó suō zuò shù cè,
zhòng pī sī tú sān tàn xī。
tú jīn xīng shù yì xiāng xiàng,
qiáo mù yī rán lìng rén shì。
jūn bù jiàn liáng shí qī kuài xī zuò xīn,
xīng tán huāng hùi cóng jīng zhēn。
yòu bù jiàn hóng dòu shān zhuāng huà chén bèn,
yě tián gū gān wú rén wèn。
dú líu cǐ shù yī hán táng,
liǎng qíu tǐng jiǎo lì bù jiāng。
lì shè wèi yāo jiàng shí gù,
qǐ yǒu huáng hú lái áo xiáng。
yì zhī cái dà gǔ nán yòng,
lěi luǒ yóu yìng wèi shì zhòng。
xiǎo shān zhī zhāo zài hé xǔ,
gèng nǐ zuò tíng xiào chǔ sòng。
jǔ bēi xiāng lèi réng líu lián,
húi kàn lín miǎo shēng mù yān。
xī ān rán sǒu shī zài shǒu,
wǒ yù hé zhī xiě xiàng shí zhī yòu。