当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

华峰顶

(清代)潘耒

昆仑之脉从天来,散作岳镇千琼瑰。散怒东南势倾削,特耸一柱名天台。

天台环周五百里,金翅擘翼龙分胎。峰峦一一插霄汉,涧瀑处处奔虹雷。

华顶最高透天顶,万八千丈青崔嵬。乘云御风或可上,我忽到之亦神哉!

游氛豁尽日当午,洞视八表无纤埃。南溟东海白一杯,括苍雁宕青数堆。

千峰簇簇莲花开,中峰端严一莲台。华藏世界宛如此,醯鸡不识良可哀。

渺茫夸阆苑,荒忽求蓬莱。何如天台灵异在人境,劫火不到无三灾。

神泉自流,琪树不栽,弥山药草,满谷丹材。应真隐显混樵牧,飞仙游戏同婴孩。

羲之乏灵骨,太白非仙才。已住神山却归去,空馀石屋寒苍苔。

我已梦觉墙根槐,安能更逐鱼龙豗。径须习定栖峰顶,饱看沧桑三百回。

《华峰顶》拼音标注

huá fēng dǐng
kūn lún zhī mài cóng tiān lái,
sàn zuò yuè zhèn qiān qióng gūi。
sàn nù dōng nán shì qīng xuē,
tè sǒng yī zhù míng tiān tái。
tiān tái huán zhōu wǔ bǎi lǐ,
jīn chì bò yì lóng fēn tāi。
fēng luán yī yī chā xiāo hàn,
jiàn pù chù chù bēn hóng léi。
huá dǐng zùi gāo tòu tiān dǐng,
wàn bā qiān zhàng qīng cūi wéi。
chéng yún yù fēng huò kě shàng,
wǒ hū dào zhī yì shén zāi !
yóu fēn huō jǐn rì dāng wǔ,
dòng shì bā biǎo wú xiān āi。
nán míng dōng hǎi bái yī bēi,
kuò cāng yàn dàng qīng shù dūi。
qiān fēng cù cù lián huā kāi,
zhōng fēng duān yán yī lián tái。
huá cáng shì jiè wǎn rú cǐ,
xī jī bù shì liáng kě āi。
miǎo máng kuā lǎng yuàn,
huāng hū qíu péng lái。
hé rú tiān tái líng yì zài rén jìng,
jié huǒ bù dào wú sān zāi。
shén quán zì líu,
qí shù bù zāi,
mí shān yào cǎo,
mǎn gǔ dān cái。
yìng zhēn yǐn xiǎn hùn qiáo mù,
fēi xiān yóu xì tóng yīng hái。
xī zhī fá líng gǔ,
tài bái fēi xiān cái。
yǐ zhù shén shān què gūi qù,
kōng yú shí wū hán cāng tái。
wǒ yǐ mèng jué qiáng gēn huái,
ān néng gèng zhú yú lóng hūi。
jìng xū xí dìng qī fēng dǐng,
bǎo kàn cāng sāng sān bǎi húi。

潘耒

潘耒

潘耒(1646~1708)清初学者。字次耕,一字稼堂、南村,晚号止止居士,藏书室名遂初堂、大雅堂,吴江(今属江苏苏州)人,潘柽章弟。师事徐枋、顾炎武,博通经史、历算、音学。清康熙十八年,举博学鸿词,授翰林院检讨,参与纂修《明史》,主纂《食货志》,终以浮躁降职。其文颇多论学之作,也能诗。所著有《类音》、《遂初堂诗集》、《文集》、《别集》等。