当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

次韵梁尉秦碑

(宋代)莫济

六王失国四海归,秦皇东刻南巡碑。
法因史籀有增减,名与苍颉争飞驰。
自言功德可歌颂,黔首个个愚无知。
海神何故独拒命,风涛塞路蟠蛟螭。
群臣谄佞仙药远,死生治乱分两岐。
山灵不可守碑记,片段应作龟床支。
陵谷虽存世代异,耳目双被诞者欺。
只余纸本落人世,千古遗臭东南崖。
我闻秦望最高峻,城域所见非昔时。
何山距县四十里,符合传记壮且奇。
众峰乃是子孙行,古木几换蛟龙枝。
指东作西未足怪,父老流传从小儿。
政如涂山玉帛会,漫不可考岁久之。
梁君吏隐年甚少,郁郁寸角初解麋。
裹粮挈榼访古迹,气味萧散如分司。
忽闻片石在绝顶,小篆无乃斯翁为。
手披荆棘诃虎兕,拄杖直叩山头皮。
模糊岂复有字画,此物及见秦乱离。
当时威势振天下,不言惨毒民嗟咨。
乘舆所至为刀锯,方岳何暇安礼仪。
关中屡弃百二险,历数浪指亿万期。
君臣乃尔自贤圣,鲠论不复相瑕疵。
陈迹安知百世后,樵夫牧子笑脱颐。
兴亡俄顷三叹息,抚掌重阅太史辞
假使玉箸余笔画,文过其实世所嗤。
早知金石不可恃,相君应悔燔书诗。

《次韵梁尉秦碑》拼音标注

cì yùn liáng wèi qín bēi
lìu wáng shī guó sì hǎi gūi,
qín huáng dōng kè nán xún bēi。
fǎ yīn shǐ zhòu yǒu zēng jiǎn,
míng yǔ cāng jié zhēng fēi chí。
zì yán gōng dé kě gē sòng,
qián shǒu gè gè yú wú zhī。
hǎi shén hé gù dú jù mìng,
fēng tāo sāi lù pán jiāo chī。
qún chén chǎn nìng xiān yào yuǎn,
sǐ shēng zhì luàn fēn liǎng qí。
shān líng bù kě shǒu bēi jì,
piàn duàn yìng zuò gūi chuáng zhī。
líng gǔ sūi cún shì dài yì,
ěr mù shuāng bèi dàn zhě qī。
zhǐ yú zhǐ běn luò rén shì,
qiān gǔ yí chòu dōng nán yá。
wǒ wén qín wàng zùi gāo jùn,
chéng yù suǒ jiàn fēi xī shí。
hé shān jù xiàn sì shí lǐ,
fú hé chuán jì zhuàng qiě qí。
zhòng fēng nǎi shì zǐ sūn xíng,
gǔ mù jī huàn jiāo lóng zhī。
zhǐ dōng zuò xī wèi zú guài,
fù lǎo líu chuán cóng xiǎo ér。
zhèng rú tú shān yù bó hùi,
màn bù kě kǎo sùi jǐu zhī。
liáng jūn lì yǐn nián shén shǎo,
yù yù cùn jiǎo chū jiě mí。
guǒ liáng qiè kè fǎng gǔ jī,
qì wèi xiāo sàn rú fēn sī。
hū wén piàn shí zài jué dǐng,
xiǎo zhuàn wú nǎi sī wēng wèi。
shǒu pī jīng jí hē hǔ sì,
zhǔ zhàng zhí kòu shān tóu pí。
mó hú qǐ fù yǒu zì huà,
cǐ wù jí jiàn qín luàn lí。
dāng shí wēi shì zhèn tiān xià,
bù yán cǎn dú mín jiē zī。
chéng yú suǒ zhì wèi dāo jù,
fāng yuè hé xiá ān lǐ yí。
guān zhōng lv̌ qì bǎi èr xiǎn,
lì shù làng zhǐ yì wàn qī。
jūn chén nǎi ěr zì xián shèng,
gěng lùn bù fù xiāng xiá cī。
chén jī ān zhī bǎi shì hòu,
qiáo fū mù zǐ xiào tuō yí。
xīng wáng é qǐng sān tàn xī,
fǔ zhǎng zhòng yuè tài shǐ cí。
jiǎ shǐ yù zhù yú bǐ huà,
wén guò qí shí shì suǒ chī。
zǎo zhī jīn shí bù kě shì,
xiāng jūn yìng hǔi fán shū shī 。

莫济

莫济

湖州归安人,字子齐。莫伯镕子。高宗绍兴十五年进士。为平江府录事参军。二十四年又中博学宏词科。累官给事中。与侍御史李衡、直学士周必大、谏官王希吕,因反对外戚张说以节度使掌兵权事,同时罢职。后仕至司农少卿。