当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

驴驹嘴谣

(清代)马国翰

二月晴雪杨花飞,岩野青青春草肥。有物茁芽出土浅,奋张齿吻含生机。

我闻庐山有九锡,三军陆迈纪宏绩。宫亭几日化鹃魂,散作灵荄长幂。

高音远畅忆前因,助我朝餐匕箸新。书生惯嚼菜根味,不学商山采芝人。

《驴驹嘴谣》拼音标注

lv́ jū zǔi yáo
èr yuè qíng xuě yáng huā fēi,
yán yě qīng qīng chūn cǎo féi。
yǒu wù zhuó yá chū tǔ qiǎn,
fèn zhāng chǐ wěn hán shēng jī。
wǒ wén lú shān yǒu jǐu xí,
sān jūn lù mài jì hóng jī。
gōng tíng jī rì huà juān hún,
sàn zuò líng gāi cháng mì。
gāo yīn yuǎn chàng yì qián yīn,
zhù wǒ zhāo cān bǐ zhù xīn。
shū shēng guàn jiáo cài gēn wèi,
bù xué shāng shān cǎi zhī rén。

马国翰

马国翰

(1794—1857)山东历城人,字竹吾,号词溪。道光十二年进士,官陕西陇州知州。有《玉函山房辑佚书》,凡六百余种。著有《玉函山房诗钞》、《文集》等。