当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

禁林闻晓莺

(唐代)陆扆

曙色分层汉,莺声绕上林。报花开瑞绕,催柳绽黄金
断续随风远,间关送月沈。语当温树近,飞觉禁园深。
绣户惊残梦,瑶池啭好音。愿将栖息意,从此沃天心。

《禁林闻晓莺》拼音标注

jìn lín wén xiǎo yīng
shù sè fēn céng hàn,
yīng shēng rào shàng lín。
bào huā kāi rùi rào,
cūi lǐu zhàn huáng jīn。
duàn xù súi fēng yuǎn,
jiān guān sòng yuè shěn。
yǔ dāng wēn shù jìn,
fēi jué jìn yuán shēn。
xìu hù liáng cán mèng,
yáo chí zhuàn hǎo yīn。
yuàn jiāng qī xī yì,
cóng cǐ wò tiān xīn。

陆扆

陆扆

陆扆(847—905),初名允迪,字群文,祥文,陆赞、陆贽族孙。原籍嘉兴,客居于陕西。