古松篇
(宋代)陆卿
矫矫岁寒姿,欲存天地骨。怒号气作涛,孤直髯如戟。
内有珀万年,疑是苌弘血。奇态若拿云,无心偶留月。
樵子不敢攀,得辞斧斤伐。嗟呼,委身失所恒遭刖,杞梓梗楠等榾柮。
桂煎漆割同肥腯,千古高风让薇蕨。只今秀林防摧折,藏形直宜类株橛。
鳞老成龙心似铁,庶免蚁巢与蛇穴。谁谓肯终天年赉志殁,一朝求材在仓卒,乃出任庙廊梁栋显掀揭。
《古松篇》拼音标注
gǔ sōng piān
jiǎo jiǎo sùi hán zī,
yù cún tiān dì gǔ。
nù hào qì zuò tāo,
gū zhí rán rú jǐ。
nèi yǒu pò wàn nián,
yí shì cháng hóng xiě。
qí tài ruò ná yún,
wú xīn ǒu líu yuè。
qiáo zǐ bù gǎn pān,
dé cí fǔ jīn fá。
jiē hū,
wěi shēn shī suǒ héng zāo yuè,
qǐ zǐ gěng nán děng gù duò。
gùi jiān qī gē tóng féi tú,
qiān gǔ gāo fēng ràng wéi jué。
zhǐ jīn xìu lín fáng cūi zhé,
cáng xíng zhí yí lèi zhū jué。
lín lǎo chéng lóng xīn sì tiě,
shù miǎn yǐ cháo yǔ shé xué。
shúi wèi kěn zhōng tiān nián lài zhì mò,
yī zhāo qíu cái zài cāng zú,
nǎi chū rèn miào láng liáng dòng xiǎn xiān jiē。