当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

闻明上人逝寄友人

(唐代)李远

萧寺曾过最上方,碧桐浓叶覆西廊。游人缥缈红衣乱,
座客从容白日长。别后旋成庄叟梦,书来忽报惠休亡。
他时若更相随去,只是含酸对影堂。

《闻明上人逝寄友人》拼音标注

wén míng shàng rén shì jì yǒu rén
xiāo sì céng guò zùi shàng fāng,
bì tóng nóng yè fù xī láng。
yóu rén piǎo miǎo hóng yī luàn,
zuò kè cóng róng bái rì cháng。
bié hòu xuán chéng zhuāng sǒu mèng,
shū lái hū bào hùi xīu wáng。
tā shí ruò gèng xiāng súi qù,
zhǐ shì hán suān dùi yǐng táng。

李远

李远

李远,字求古,一作承古,夔州云安(今重庆市云阳县)人,大和五年(831)杜陟榜进士,官至御史中丞。李远善为文, 尤工于诗。 常与杜牧、许浑、李商隐、温庭筠等交游, 与许浑齐名, 时号 “ 浑诗远赋”。