当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

题太真上马图

(元代)李裕

骊山复道凌紫烟,云旓翠花晴拂天。君王先乘照夜白,龙光射日金洄旋。

太真犹凭花鞯立,思入遥情迷曙色。暖香滞态娇若云,烂熳春风扶不得。

杨花萦楹定谁主,蜀道渔阳总尘土。人间千古恨丹青,回首开元泪如雨。

《题太真上马图》拼音标注

tí tài zhēn shàng mǎ tú
lí shān fù dào líng zǐ yān,
yún shāo cùi huā qíng fú tiān。
jūn wáng xiān chéng zhào yè bái,
lóng guāng shè rì jīn húi xuán。
tài zhēn yóu píng huā jiān lì,
sī rù yáo qíng mí shù sè。
nuǎn xiāng zhì tài jiāo ruò yún,
làn màn chūn fēng fú bù dé。
yáng huā yíng yíng dìng shúi zhǔ,
shǔ dào yú yáng zǒng chén tǔ。
rén jiān qiān gǔ hèn dān qīng,
húi shǒu kāi yuán lèi rú yǔ。

李裕

李裕

(1294—1338)元婺州东阳人,字公饶。文宗至顺元年进士。少从许谦学,撰《至治圣德颂》。英宗召见,令宿卫禁中。文宗时授承事郎,同知汴梁路陈州事,有惠政。改道州路总管府推官,时裕已卒一月。