当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

贺新郎(僧如梵摘阮)

(宋代)李好古

人物风流远。忆当年、江东跌宕,当音南阮。惯倚胡床闲寄傲,妥腹难凭琴桉。妙制拥、银蟾光满。千古不传谁好事,忽茂陵、金碗人间见。轻擘动,思无限。
长安钗鬓春横乱。仿规模、红绦带拨,媚深情浅。安识高山流水趣,儿女空传恩怨。使得似、支郎萧散。听到三闾沈绝处,惨悲风、摇落寒江岸。不肠断,也肠断。

《贺新郎(僧如梵摘阮)》拼音标注

hè xīn láng ( sēng rú fàn zhāi ruǎn )
rén wù fēng líu yuǎn。
yì dāng nián 、 jiāng dōng diē dàng,
dāng yīn nán ruǎn。
guàn yǐ hú chuáng xián jì ào,
tuǒ fù nán píng qín ān。
miào zhì yǒng 、 yín chán guāng mǎn。
qiān gǔ bù chuán shúi hǎo shì,
hū mào líng 、 jīn wǎn rén jiān jiàn。
qīng bò dòng,
sī wú xiàn。
cháng ān chāi bìn chūn héng luàn。
fǎng gūi mó 、 hóng tāo dài bō,
mèi shēn qíng qiǎn。
ān shì gāo shān líu shǔi qù,
ér nv̌ kōng chuán ēn yuàn。
shǐ dé sì 、 zhī láng xiāo sàn。
tīng dào sān lv́ shěn jué chù,
cǎn bēi fēng 、 yáo luò hán jiāng àn。
bù cháng duàn,
yě cháng duàn。

李好古

李好古

李好古,南宋词人。生平不详。自署乡贡免解进士。清吟阁本《阳春白雪》载:“好古字仲敏,原籍下郢(今陕西渭南县东北),可备一说。”根据他写于扬州的两首《八声甘州》、两首《江城子》里的自述推断,他大约活动于南宋中后期。少年有大志,但无法获得报国的机会,大约30岁时尚未求到功名,于是乘船千里,到扬州一带游览。又据其《酹江月》:“四十男儿当富贵,谁念漂零南北”,可知他中年以后仍然不得意,到处流浪。