当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

风中柳 春晓

(明代)纪映钟

春尽荒城,白水溶溶一片。小桥横、绿杨如线。幽禽罢浴,相唤平沙软。

昼偏长、凭阑人倦。

朱轮宝骑,尽与年光流转。问王孙、归期何晚。连山芳草,遮断天涯面。

悄冥冥、珠帘频卷。

《风中柳 春晓》拼音标注

fēng zhōng lǐu chūn xiǎo
chūn jǐn huāng chéng,
bái shǔi róng róng yī piàn。
xiǎo qiáo héng 、 lv̀ yáng rú xiàn。
yōu qín bà yù,
xiāng huàn píng shā ruǎn。
zhòu piān cháng 、 píng lán rén juàn。
zhū lún bǎo qí,
jǐn yǔ nián guāng líu zhuǎn。
wèn wáng sūn 、 gūi qī hé wǎn。
lián shān fāng cǎo,
zhē duàn tiān yá miàn。
qiǎo míng míng 、 zhū lián pín juàn。

纪映钟

纪映钟

(1609—1671)明末清初江南上元人,后移居仪徵,字伯紫,一字擘子,号憨叟,自称钟山遗老。纪青子。明诸生。崇祯时为复社名士,明亡后,弃诸生,躬耕养母。工诗善书,知名海内。有《真冷堂诗稿》、《憨叟诗钞》。