当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

春日草堂偶成

(明代)胡霙

至道在天地,散焉为万殊。万殊复一本,惟诚斯曰儒。

孰则通天人,圣贤焉可诬。断断执碎义,汉宋存守株。

汉儒能笃实,宋儒非虚无。流弊防大甚,况有歧中涂。

道统断千古,学统匪一隅。入道且求学,蹶步宁康衢。

草堂存吾春,玄会思唐虞。

《春日草堂偶成》拼音标注

chūn rì cǎo táng ǒu chéng
zhì dào zài tiān dì,
sàn yān wèi wàn shū。
wàn shū fù yī běn,
wéi chéng sī yuē rú。
shú zé tōng tiān rén,
shèng xián yān kě wú。
duàn duàn zhí sùi yì,
hàn sòng cún shǒu zhū。
hàn rú néng dǔ shí,
sòng rú fēi xū wú。
líu bì fáng dà shén,
kuàng yǒu qí zhōng tú。
dào tǒng duàn qiān gǔ,
xué tǒng fěi yī yú。
rù dào qiě qíu xué,
jué bù níng kāng qú。
cǎo táng cún wú chūn,
xuán hùi sī táng yú。

胡霙

胡霙

胡霙,字近光。兴宁人。明思宗崇祯三年(一六三〇)举人。著有《问字草堂集》。清胡曦《梅水汇灵集》卷一有传。