春霁(春晴)
(唐代)胡浩然
迟日融和,乍雨歇东郊,嫩草凝碧。紫燕双飞,海棠相衬,妆点上林春色。点然望极。因人天气浑无力。又听得。园苑,数声莺啭柳阴直。
当此暗想,故国繁华,俨然游人,依旧南陌。院深沈、梨花乱落,那堪如练点衣白。酒量顿宽洪量窄。算此情景,除非殢酒狂欢,恣歌沈醉,有谁知得。
《春霁(春晴)》拼音标注
chūn jì ( chūn qíng )
chí rì róng hé,
zhà yǔ xiē dōng jiāo,
nèn cǎo níng bì。
zǐ yàn shuāng fēi,
hǎi táng xiāng chèn,
zhuāng diǎn shàng lín chūn sè。
diǎn rán wàng jí。
yīn rén tiān qì hún wú lì。
yòu tīng dé。
yuán yuàn,
shù shēng yīng zhuàn lǐu yīn zhí。
dāng cǐ àn xiǎng,
gù guó fán huá,
yǎn rán yóu rén,
yī jìu nán mò。
yuàn shēn shěn 、 lí huā luàn luò,
nà kān rú liàn diǎn yī bái。
jǐu liàng dùn kuān hóng liàng zhǎi。
suàn cǐ qíng jǐng,
chú fēi tì jǐu kuáng huān,
zì gē shěn zùi,
yǒu shúi zhī dé。