临终二诗 其一
(宋代)韩玉
客自朝那戍,东过古郑原。衰年会凶运,奇祸发流言。
白骨将为土,青蝇且在樊。仰呼天外恨,沉思地中冤。
母丧半途鬼,儿孤千里䰟。此心终不灭,有路诉天阍。
《临终二诗 其一》拼音标注
lín zhōng èr shī qí yī
kè zì zhāo nà shù,
dōng guò gǔ zhèng yuán。
shuāi nián hùi xiōng yùn,
qí huò fā líu yán。
bái gǔ jiāng wèi tǔ,
qīng yíng qiě zài fán。
yǎng hū tiān wài hèn,
chén sī dì zhōng yuān。
mǔ sāng bàn tú gǔi,
ér gū qiān lǐ hún。
cǐ xīn zhōng bù miè,
yǒu lù sù tiān hūn。