当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

春杪镇海楼望雨

(清代)韩海

花落木棉城,春欲辞我去。把酒饯高楼,欲见春归处。

急雨随雷车,阴云屯日驭。白鸟烟际灭,青山意中遇。

半空银河翻,层檐玉虹注。平碧远原草,新阴近郊树。

想见鸟柘烟,空濛故园趣。几人今夜心,蓑笠待天曙。

《春杪镇海楼望雨》拼音标注

chūn miǎo zhèn hǎi lóu wàng yǔ
huā luò mù mián chéng,
chūn yù cí wǒ qù。
bǎ jǐu jiàn gāo lóu,
yù jiàn chūn gūi chù。
jí yǔ súi léi chē,
yīn yún tún rì yù。
bái niǎo yān jì miè,
qīng shān yì zhōng yù。
bàn kōng yín hé fān,
céng yán yù hóng zhù。
píng bì yuǎn yuán cǎo,
xīn yīn jìn jiāo shù。
xiǎng jiàn niǎo zhè yān,
kōng méng gù yuán qù。
jī rén jīn yè xīn,
suō lì dài tiān shù。

韩海

韩海

(1677—1736)清广东番禺人,字伟五,一字桥村。雍正十一年进士,官封川教谕。性孤介,拒绝鸿博之荐。于诗古文用力均深,尤工骈文。有《东皋诗文集》。