当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

高阳台 夕阳

(清代)关锳

断雁飘愁,盘鸦聚暝,一鞭残梦归鞍。酒醒邮程,岭云垄树漫漫。

渡江几点归帆影,近荒林、一带枫斑。最难堪,第一峰前,立马斜看。

而今休说乡关路,剩濛濛野水,瘦柳渔湾。短帽西风,古今无此荒寒。

芦笳声里旌旗起,问当年、谁姓江山。有悠悠、几处牛羊,短笛吹还。

《高阳台 夕阳》拼音标注

gāo yáng tái xī yáng
duàn yàn piāo chóu,
pán yā jù míng,
yī biān cán mèng gūi ān。
jǐu xǐng yóu chéng,
líng yún lǒng shù màn màn。
dù jiāng jī diǎn gūi fān yǐng,
jìn huāng lín 、 yī dài fēng bān。
zùi nán kān,
dì yī fēng qián,
lì mǎ xié kàn。
ér jīn xīu shuō xiāng guān lù,
shèng méng méng yě shǔi,
shòu lǐu yú wān。
duǎn mào xī fēng,
gǔ jīn wú cǐ huāng hán。
lú jiā shēng lǐ jīng qí qǐ,
wèn dāng nián 、 shúi xìng jiāng shān。
yǒu yōu yōu 、 jī chù níu yáng,
duǎn dí chūi huán。

关锳

关锳

清浙江钱塘人,字秋芙。诸生蒋坦妻。工书、画、琴及诗词。多愁善病,诵经学佛。早卒,坦著《秋灯琐忆》记其事。有《三十六芙蓉诗存》、《梦影楼词》。