当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

书碧

(宋代)范镗

君不见英江碧落之洞之奇异,览遍堪舆无一二。

乱灵丛中孕粹精,万里荒崖启灵秘。

飞来峰喜灵玲珑,后人雕琢徂真风。通天岩穴亦幽敞,有山无水非吾从。

锦灵半空杳玄径,泉灵犹怜未相应。星岩山泽本自佳,却被渔人苦深病。

何如此洞妙神工,架空绝壑如长虹。一水中流抱青碧,群峰掩映迷仙迹。

巨灵擘开神禹凿,怪灵崆峒翳寥廓。云华缥缈闻箫笙,宝室光腾下鸾鹤。

初疑河汉通天阍,欲泛星槎一问津。又疑误入桃源浒,源头恐有先秦民。

我生癖性耽奇特,每遇胜游兴增逸。□来得此慰初心,积虑沈痾恍如失。

吴罗二子亦豪英,溪头饮我双玉瓶。醉来晞发云霞外,一笑林壑生秋声。

洞天福地遍天下,蓬岛三山终幻化。会当八极恣神游,小作行窝驻吾驾。

《书碧》拼音标注

shū bì
jūn bù jiàn yīng jiāng bì luò zhī dòng zhī qí yì,
lǎn biàn kān yú wú yī èr。
luàn líng cóng zhōng yùn cùi jīng,
wàn lǐ huāng yá qǐ líng mì。
fēi lái fēng xǐ líng líng lóng,
hòu rén diāo zhuó cú zhēn fēng。
tōng tiān yán xué yì yōu chǎng,
yǒu shān wú shǔi fēi wú cóng。
jǐn líng bàn kōng yǎo xuán jìng,
quán líng yóu lián wèi xiāng yìng。
xīng yán shān zé běn zì jiā,
què bèi yú rén kǔ shēn bìng。
hé rú cǐ dòng miào shén gōng,
jià kōng jué hè rú cháng hóng。
yī shǔi zhōng líu bào qīng bì,
qún fēng yǎn yìng mí xiān jī。
jù líng bò kāi shén yǔ záo,
guài líng kōng tóng yì liáo kuò。
yún huá piǎo miǎo wén xiāo shēng,
bǎo shì guāng téng xià luán hè。
chū yí hé hàn tōng tiān hūn,
yù fàn xīng chá yī wèn jīn。
yòu yí wù rù táo yuán hǔ,
yuán tóu kǒng yǒu xiān qín mín。
wǒ shēng pǐ xìng dān qí tè,
měi yù shèng yóu xīng zēng yì。
□ lái dé cǐ wèi chū xīn,
jī lv̀ shěn ē huǎng rú shī。
wú luō èr zǐ yì háo yīng,
xī tóu yǐn wǒ shuāng yù píng。
zùi lái xī fā yún xiá wài,
yī xiào lín hè shēng qīu shēng。
dòng tiān fú dì biàn tiān xià,
péng dǎo sān shān zhōng huàn huà。
hùi dāng bā jí zì shén yóu,
xiǎo zuò xíng wō zhù wú jià。

范镗

范镗

宋建州浦城人,字宏甫。神宗熙宁六年进士。倜傥有大志,文章谨严。哲宗元祐初被荐入朝,历馆阁校勘、集贤校理,知信、洪、衢三州。累迁枢密直学士知太原府,时宰相张商英置政典局,以镗为参详官。官至龙图阁学士。