当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

句留吟

(清代)范承谟

春日溶溶向夜深,松涛砧韵漏沈沈。兰亭少长频来梦,踏泛句留指碧岑。

碧岑高矗云盘曲,四野青濛星陆续。手拂琼霄袖落霞,目低银汉回衡玉。

玉衡遥指凤凰城,望美人兮心怦怦。瘦骨虽无缩地术,冰心尚信自天成。

仰天欲语心转苦,怀抱纵横天尺五。奕叶貂蝉著国华,肯将姓氏污家谱。

倦眼迷离望莆田,酸风如箭射眸穿。三年破榻悲谁语,几堵颓垣痛各天。

各天同难天应祐,紫电青霜乌巷胄。将军亲执绣雕旗,跃马直前真荡寇。

一战成功抱犊闲,朝来泛水暮留山。那知多少东陵兴,都付西风残照间。

董贾文章虫唧唧,穷通贵贱裈中虱。谁御长风汗漫游。

我欲从之万事毕。恍忽天际兮来我真人,驾玉麟兮饰宝琛。

建朱旆兮耀金廷,邀王乔兮酒数斟。舞袁公兮抚真琴,《韶》《武》迭奏兮开余素心。

何以处此寂寞兮,闻太古之元音。继而坐予芝山之巅、双松之下,启口微吟曰,海日升兮东方明,卿云烂兮泰阶平,仙霞开兮役五丁。

山魈馘,海鲵烹,何为凄怆憔悴兮,日劳劳而自戕其生君。

不见画角鸣兮鼓声起,为我殷勤慰诸子。义仁忠勇万人魁,永寿芳名纪青史。

余乃爽然而惊、肃然而迎,三星在户,四顾一檠。情耿耿,砧声清。

《句留吟》拼音标注

jù líu yín
chūn rì róng róng xiàng yè shēn,
sōng tāo zhēn yùn lòu shěn shěn。
lán tíng shǎo cháng pín lái mèng,
tà fàn jù líu zhǐ bì cén。
bì cén gāo chù yún pán qū,
sì yě qīng méng xīng lù xù。
shǒu fú qióng xiāo xìu luò xiá,
mù dī yín hàn húi héng yù。
yù héng yáo zhǐ fèng huáng chéng,
wàng měi rén xī xīn pēng pēng。
shòu gǔ sūi wú suō dì zhú,
bīng xīn shàng xìn zì tiān chéng。
yǎng tiān yù yǔ xīn zhuǎn kǔ,
huái bào zòng héng tiān chǐ wǔ。
yì yè diāo chán zhù guó huá,
kěn jiāng xìng shì wū jiā pǔ。
juàn yǎn mí lí wàng fǔ tián,
suān fēng rú jiàn shè móu chuān。
sān nián pò tà bēi shúi yǔ,
jī dǔ túi yuán tòng gè tiān。
gè tiān tóng nán tiān yìng yòu,
zǐ diàn qīng shuāng wū xiàng zhòu。
jiāng jūn qīn zhí xìu diāo qí,
yuè mǎ zhí qián zhēn dàng kòu。
yī zhàn chéng gōng bào dú xián,
zhāo lái fàn shǔi mù líu shān。
nà zhī duō shǎo dōng líng xīng,
dū fù xī fēng cán zhào jiān。
dǒng jiǎ wén zhāng chóng jī jī,
qióng tōng gùi jiàn kūn zhōng shī。
shúi yù cháng fēng hàn màn yóu。
wǒ yù cóng zhī wàn shì bì。
huǎng hū tiān jì xī lái wǒ zhēn rén,
jià yù lín xī shì bǎo chēn。
jiàn zhū pèi xī yào jīn tíng,
yāo wáng qiáo xī jǐu shù zhēn。
wǔ yuán gōng xī fǔ zhēn qín,
《 sháo 》 《 wǔ 》 dié zòu xī kāi yú sù xīn。
hé yǐ chù cǐ jì mò xī,
wén tài gǔ zhī yuán yīn。
jì ér zuò yú zhī shān zhī diān 、 shuāng sōng zhī xià,
qǐ kǒu wēi yín yuē,
hǎi rì shēng xī dōng fāng míng,
qīng yún làn xī tài jiē píng,
xiān xiá kāi xī yì wǔ dīng。
shān xiāo guó,
hǎi ní pēng,
hé wèi qī chuàng qiáo cùi xī,
rì láo láo ér zì qiāng qí shēng jūn。
bù jiàn huà jiǎo míng xī gǔ shēng qǐ,
wèi wǒ yīn qín wèi zhū zǐ。
yì rén zhōng yǒng wàn rén kúi,
yǒng shòu fāng míng jì qīng shǐ。
yú nǎi shuǎng rán ér liáng 、 sù rán ér yíng,
sān xīng zài hù,
sì gù yī qíng。
qíng gěng gěng,
zhēn shēng qīng。

范承谟

范承谟

范承谟(1624年-1676年),字觐公,号螺山,辽东沈阳(今辽宁沈阳)人,汉军镶黄旗,清朝大臣,大学士范文程次子。范承谟进士出身,曾任职翰林院,累迁至浙江巡抚。他在浙江四年,勘察荒田,奏请免赋,赈灾抚民,漕米改折,深得当地民心。后升任福建总督。三藩之乱时,范承谟拒不附逆,被耿精忠囚禁,始终坚守臣节。康熙十五年(1676年),范承谟遇害,后追赠兵部尚书、太子少保,谥号忠贞。