当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

和师召太常留别韵

(明代)董越

地近蓬莱尺五天,青绫番直记当年。
多才已献《长杨赋》,感旧频歌《伐木》篇。
烛秉夜阑真梦寐,车当明发且留连。
晨霜匹马趋朝路,却忆南州正晏眠。

《和师召太常留别韵》拼音标注

hé shī zhào tài cháng líu bié yùn
dì jìn péng lái chǐ wǔ tiān,
qīng líng fān zhí jì dāng nián。
duō cái yǐ xiàn 《 cháng yáng fù 》,
gǎn jìu pín gē 《 fá mù 》 piān。
zhú bǐng yè lán zhēn mèng mèi,
chē dāng míng fā qiě líu lián。
chén shuāng pǐ mǎ qū zhāo lù,
què yì nán zhōu zhèng yàn mián 。

董越

董越

(1431—1502)明赣州府宁都人,字尚矩。成化五年进士。授编修。孝宗即位,迁右庶子。曾出使朝鲜。官至南京工部尚书。谥文僖。有《圭峰文集》、《使东日录》、《朝鲜赋》。