当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

次东坡碧落洞韵

(宋代)程之才

粤从度岭来,日见乱山横。触目皆荒凉,宁复乐事并。

谁谓乱山间,仙境通玉京。奇怪如雁荡,清虚胜赤城。

嵌空幽且深,层曲无攲倾。巨礿万仞高,天造妙难明。

悬崖攒滴乳,涧水清濯缨。我来洞门开,山意如相迎。

熟视石壁字,神清喜勿惊。回思紫阳山,追随许宣平

《次东坡碧落洞韵》拼音标注

cì dōng pō bì luò dòng yùn
yuè cóng dù líng lái,
rì jiàn luàn shān héng。
hóng mù jiē huāng liáng,
níng fù lè shì bìng。
shúi wèi luàn shān jiān,
xiān jìng tōng yù jīng。
qí guài rú yàn dàng,
qīng xū shèng chì chéng。
qiàn kōng yōu qiě shēn,
céng qū wú qī qīng。
jù yuè wàn rèn gāo,
tiān zào miào nán míng。
xuán yá zǎn dī rǔ,
jiàn shǔi qīng zhuó yīng。
wǒ lái dòng mén kāi,
shān yì rú xiāng yíng。
shú shì shí bì zì,
shén qīng xǐ wù liáng。
húi sī zǐ yáng shān,
zhūi súi xǔ xuān píng。

程之才

程之才

程之才,字正辅,眉山(今属四川)人。仁宗嘉祐进士。官广南东路提刑(清嘉庆《四川通志》卷一五一)。今录诗三首。