当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

没字碑

(清代)高孝本

山巅树石表,雷雨终不欹。扪读了无字,传是秦皇碑。

东封铭功伐,曷诏丞相斯。或云藏金策,石函外覆之。

亭亭霄汉间,观者徒然疑。祖龙昔多诈,兹意谅可知。

六籍云已燔,焉用文辞为?将以愚黔首,徒令万古嗤。

《没字碑》拼音标注

méi zì bēi
shān diān shù shí biǎo,
léi yǔ zhōng bù yī。
mén dú le wú zì,
chuán shì qín huáng bēi。
dōng fēng míng gōng fá,
hé zhào chéng xiāng sī。
huò yún cáng jīn cè,
shí hán wài fù zhī。
tíng tíng xiāo hàn jiān,
guān zhě tú rán yí。
zǔ lóng xī duō zhà,
zī yì liàng kě zhī。
lìu jí yún yǐ fán,
yān yòng wén cí wèi ?
jiāng yǐ yú qián shǒu,
tú lìng wàn gǔ chī。

高孝本

高孝本

(约1641—1727后)清浙江嘉兴人,字大立,号青华。康熙三十年进士。官绩溪知县,以不善事上官罢去。年届四十始为诗,罢官后放浪山水以老,其诗洒落有清气。有《固哉叟诗钞》。