当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

劝谕赈济诗

(宋代)冯楫

我昔未第日,乡间逢岁饥。
两率闾里人,相共行赈济。
饥民仅得食,免困饿而毙。
及我登第后,被罪归田里。
寻复拜召命,迤逦治行计。
忽见道途间,小儿有遗弃。
复自劝乡邦,割己用施惠。
日饭八千人,八旬乃休止。
于时已麦熟,粮食相接济。
我始趋行朝,蒙恩长宗寺。
初本不望报,人以为能事。
制司具切奏,还官不容避。
今年又少歉,我适帅泸水。
无户备饭食,所济俱用米。
聊舍三百斛,十中活一二。
又以一千石,减价平行布。
每石减十钱,庶几无涌贵。
更有不熟处,资简涧川类。
计用减价糶,所祈均获济。
我非财有余,但愍民不易。
一时所施行,乐为之识记。

《劝谕赈济诗》拼音标注

quàn yù zhèn jì shī
wǒ xī wèi dì rì,
xiāng jiān féng sùi jī。
liǎng lv̀ lv́ lǐ rén,
xiāng gòng xíng zhèn jì。
jī mín jǐn dé shí,
miǎn kùn è ér bì。
jí wǒ dēng dì hòu,
bèi zùi gūi tián lǐ。
xún fù bài zhào mìng,
yǐ lǐ zhì xíng jì。
hū jiàn dào tú jiān,
xiǎo ér yǒu yí qì。
fù zì quàn xiāng bāng,
gē jǐ yòng shī hùi。
rì fàn bā qiān rén,
bā xún nǎi xīu zhǐ。
yú shí yǐ mài shú,
liáng shí xiāng jiē jì。
wǒ shǐ qū xíng zhāo,
méng ēn cháng zōng sì。
chū běn bù wàng bào,
rén yǐ wèi néng shì。
zhì sī jù qiē zòu,
huán guān bù róng bì。
jīn nián yòu shǎo qiàn,
wǒ shì shuài lú shǔi。
wú hù bèi fàn shí,
suǒ jì jù yòng mǐ。
liáo shè sān bǎi hú,
shí zhōng huó yī èr。
yòu yǐ yī qiān shí,
jiǎn jià píng xíng bù。
měi shí jiǎn shí qián,
shù jī wú yǒng gùi。
gèng yǒu bù shú chù,
zī jiǎn jiàn chuān lèi。
jì yòng jiǎn jià tiào,
suǒ qí jūn huò jì。
wǒ fēi cái yǒu yú,
dàn mǐn mín bù yì。
yī shí suǒ shī xíng,
lè wèi zhī shì jì 。

冯楫

冯楫

冯楫(?~一一五三),字济川,蓬溪(今属四川)人。徽宗政和八年(一一一八)进士。高宗建炎元年(一一二七),除秘书省正字,三年,为司勋员外郎。绍兴七年(一一三七),除给事中,出知邛州,移泸州。楫自中年即佞佛,自号不动居士,为南岳下十五世,龙门远禅师法嗣。二十三年卒。有《语录》、《颂古》,已佚。