望海石
(宋代)胡融
枯藤拄苔磴,长啸凌秋风。
天空白露下,碧落摩青铜。
夜半见海日,发轫扶桑红。
黄支与流求,出没白浪中。
久夸坎井见,始知天壤空。
招手唤海童,寄书蓬莱宫。
我欲蹲此石,投竿慕任公。
巨鳌傥可得,持压江之东。
《望海石》拼音标注
wàng hǎi shí
kū téng zhǔ tái dèng,
cháng xiào líng qīu fēng。
tiān kōng bái lù xià,
bì luò mó qīng tóng。
yè bàn jiàn hǎi rì,
fā rèn fú sāng hóng。
huáng zhī yǔ líu qíu,
chū méi bái làng zhōng。
jǐu kuā kǎn jǐng jiàn,
shǐ zhī tiān rǎng kōng。
zhāo shǒu huàn hǎi tóng,
jì shū péng lái gōng。
wǒ yù dūn cǐ shí,
tóu gān mù rèn gōng。
jù áo tǎng kě dé,
chí yā jiāng zhī dōng 。