当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

铨携具赏石渠酴醾用坡韵呈同舍

(宋代)胡铨

酴醾独殿春,得路未为晚。
露时张翠伞,月蕊明玉幰。
洗妆雨亦妍,暗麝风更远。
唐时真宰相,劲气凌谏苑。
危言工切劘,壁立万仞巘。
帝为酿此花,以赏砚画婉。
清芬濯千古,天河岂须挽。
不妨便醉死,闻香定魂返。

《铨携具赏石渠酴醾用坡韵呈同舍》拼音标注

quán xié jù shǎng shí qú tú mí yòng pō yùn chéng tóng shè
tú mí dú diàn chūn,
dé lù wèi wèi wǎn。
lù shí zhāng cùi sǎn,
yuè rǔi míng yù xiǎn。
xǐ zhuāng yǔ yì yán,
àn shè fēng gèng yuǎn。
táng shí zhēn zǎi xiāng,
jìng qì líng jiàn yuàn。
wēi yán gōng qiē mó,
bì lì wàn rèn yǎn。
dì wèi niàng cǐ huā,
yǐ shǎng yàn huà wǎn。
qīng fēn zhuó qiān gǔ,
tiān hé qǐ xū wǎn。
bù fáng biàn zùi sǐ,
wén xiāng dìng hún fǎn 。

胡铨

胡铨

胡铨(1102年—1180年),字邦衡,号澹庵。吉州庐陵芗城(今江西省吉安市青原区值夏镇)人。南宋爱国名臣、文学家,庐陵“五忠一节”之一,与李纲、赵鼎、李光并称“南宋四名臣”。淳熙七年(1180年),胡铨去世,追赠通议大夫,谥号“忠简”。著有《澹庵集》等传世。