当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

梅竹轩

(元代)胡奎

徐卿自是麒麟驹,当轩种树玉不如。雪后疏花映脩竹,倚竹看花仍读书。

缟衣仙人心似铁,翠袖天寒更清绝。岁晚能全金石交,平生不改冰霜节。

迩来将跨葛陂人,翻然直上珠崖峰。与卿别后相思处,好在黄昏明月中。

《梅竹轩》拼音标注

méi zhú xuān
xú qīng zì shì qí lín jū,
dāng xuān zhǒng shù yù bù rú。
xuě hòu shū huā yìng xīu zhú,
yǐ zhú kàn huā réng dú shū。
gǎo yī xiān rén xīn sì tiě,
cùi xìu tiān hán gèng qīng jué。
sùi wǎn néng quán jīn shí jiāo,
píng shēng bù gǎi bīng shuāng jié。
ěr lái jiāng kuà gé bēi rén,
fān rán zhí shàng zhū yá fēng。
yǔ qīng bié hòu xiāng sī chù,
hǎo zài huáng hūn míng yuè zhōng。

胡奎

胡奎

元明间浙江海宁人,字虚白,号斗南老人。明初以儒征,官宁王府教授。有《斗南老人集》。