当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

题醴陵玉仙观歌(一作灵一诗)

(唐代)护国

王乔一去空仙观,白云至今凝不散。星垣松殿几千秋,
往往笙歌下天半。瀑布西行过石桥,黄精采根还采苗。
路逢一人擎药碗,松花夜雨风吹满。自言家住在东坡,
白犬相随邀我过。南山石上有棋局,曾使樵夫烂斧柯。

《题醴陵玉仙观歌(一作灵一诗)》拼音标注

tí lǐ líng yù xiān guān gē ( yī zuò líng yī shī )
wáng qiáo yī qù kōng xiān guān,
bái yún zhì jīn níng bù sàn。
xīng yuán sōng diàn jī qiān qīu,
wǎng wǎng shēng gē xià tiān bàn。
pù bù xī xíng guò shí qiáo,
huáng jīng cǎi gēn huán cǎi miáo。
lù féng yī rén qíng yào wǎn,
sōng huā yè yǔ fēng chūi mǎn。
zì yán jiā zhù zài dōng pō,
bái quǎn xiāng súi yāo wǒ guò。
nán shān shí shàng yǒu qí jú,
céng shǐ qiáo fū làn fǔ kē。

护国

护国

护国,唐江南诗僧。天宝、大历间在世,为玄、肃、代三朝人,与灵一同时而稍后。工词翰,诗名闻于世。约卒于代宗大历间,张谓有诗哭之。《全唐诗》录存其诗十二首。