当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

阳春怨二首 其一

(元代)郝经

江头怕见杨柳春,杨花飞来愁杀人。红颜落尽花片新,黄昏无人泪沾巾。

旧花被叠凝春尘,梦中忽见浑未真。隔花半面春山颦,恨郎不归多怨嗔。

不知两处同苦辛,同是天涯愁恨人。几年心事向谁说?花落莺啼昼掩门。

《阳春怨二首 其一》拼音标注

yáng chūn yuàn èr shǒu qí yī
jiāng tóu pà jiàn yáng lǐu chūn,
yáng huā fēi lái chóu shā rén。
hóng yán luò jǐn huā piàn xīn,
huáng hūn wú rén lèi zhān jīn。
jìu huā bèi dié níng chūn chén,
mèng zhōng hū jiàn hún wèi zhēn。
gé huā bàn miàn chūn shān pín,
hèn láng bù gūi duō yuàn tián。
bù zhī liǎng chù tóng kǔ xīn,
tóng shì tiān yá chóu hèn rén。
jī nián xīn shì xiàng shúi shuō ?
huā luò yīng tí zhòu yǎn mén。

郝经

郝经

(1223—1275)元泽州陵川人,字伯常。郝天挺孙。金亡,徙顺天,馆于守帅张柔、贾辅家,博览群书。应世祖忽必烈召入王府,条上经国安民之道数十事。及世祖即位,为翰林侍读学士。中统元年,使宋议和,被贾似道扣留,居真州十六年方归。旋卒,谥文忠。为学务有用。及被留,撰《续后汉书》、《易春秋外传》、《太极演》等书,另有《陵川文集》。