当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

晓登昆阳故城

(元代)郝经

弓刀蹀燮西风鸣,惨淡夜入昆阳城。疏星牢落楚氛黑,立马起坐东方明。

凌晨历览增壮观,世祖凛凛犹如生。以寡敌众古亦有,以怯为勇夫谁能?

始知谨厚是真勇,彼伪不足当吾诚。眼中百万已破碎,著手一战成中兴。

天定岂容人复胜,新莽犹然事符命。汉家王气满咸阳,空向渐台看斗柄。

凭高落落生壮怀,万里一片青山来。子陵不屈亦堪惜,乃使耿邓升云台。

东都制度遂狭陋,王室陵夷寖倾覆。漫将风节与维持,终入曹瞒莫能救。

岩岩高节固可奇,济时行道胡不为。钓鱼台上秋风老,我欲与子论襟期。

萧萧草木南阳道,龙虎舂陵气仍好。须当策杖向军门,整顿乾坤济时了。

《晓登昆阳故城》拼音标注

xiǎo dēng kūn yáng gù chéng
gōng dāo dié xiè xī fēng míng,
cǎn dàn yè rù kūn yáng chéng。
shū xīng láo luò chǔ fēn hēi,
lì mǎ qǐ zuò dōng fāng míng。
líng chén lì lǎn zēng zhuàng guān,
shì zǔ lǐn lǐn yóu rú shēng。
yǐ guǎ dí zhòng gǔ yì yǒu,
yǐ qiè wèi yǒng fū shúi néng ?
shǐ zhī jǐn hòu shì zhēn yǒng,
bǐ wěi bù zú dāng wú chéng。
yǎn zhōng bǎi wàn yǐ pò sùi,
zhù shǒu yī zhàn chéng zhōng xīng。
tiān dìng qǐ róng rén fù shèng,
xīn mǎng yóu rán shì fú mìng。
hàn jiā wáng qì mǎn xián yáng,
kōng xiàng jiàn tái kàn dǒu bǐng。
píng gāo luò luò shēng zhuàng huái,
wàn lǐ yī piàn qīng shān lái。
zǐ líng bù qū yì kān xī,
nǎi shǐ gěng dèng shēng yún tái。
dōng dū zhì dù sùi xiá lòu,
wáng shì líng yí jìn qīng fù。
màn jiāng fēng jié yǔ wéi chí,
zhōng rù cáo mán mò néng jìu。
yán yán gāo jié gù kě qí,
jì shí xíng dào hú bù wèi。
diào yú tái shàng qīu fēng lǎo,
wǒ yù yǔ zǐ lùn jīn qī。
xiāo xiāo cǎo mù nán yáng dào,
lóng hǔ chōng líng qì réng hǎo。
xū dāng cè zhàng xiàng jūn mén,
zhěng dùn gān kūn jì shí le。

郝经

郝经

(1223—1275)元泽州陵川人,字伯常。郝天挺孙。金亡,徙顺天,馆于守帅张柔、贾辅家,博览群书。应世祖忽必烈召入王府,条上经国安民之道数十事。及世祖即位,为翰林侍读学士。中统元年,使宋议和,被贾似道扣留,居真州十六年方归。旋卒,谥文忠。为学务有用。及被留,撰《续后汉书》、《易春秋外传》、《太极演》等书,另有《陵川文集》。