当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

乙卯秋月十九日登泰山太平顶

(元代)郝经

穷秋老雨四十日,坤轴欲烂阴霾缠。我来方作泰山游,玉虹一夜收云烟。

山灵奕奕生喜色,突兀撑裂青罗天。轻裾飘飘过黄岘,乘兴直到三峰前。

霜馀灌木出秋色,万叠红锦幪椒巅。泓澄寒溜浸太古,翠壁细泻珠玑圆。

当时秦汉极侈丽,未必如此皆天然。天门中断两屹立,箭筈一磴蛇蜿蜒。

凌层绝顶肆崇峻,伫立矫首望八埏。长天沈沈入西极,九州却在东海边。

冲风惨淡万里来,海窟劲刮鲲鲸涎。须臾白云生岳麓,脚底泱莽无山川。

秦坛周观觉浮动,满地覆冒兜罗绵。忽疑山移入海中,白浪四汹虚涛掀。

山阴瑰诡光怪出,赤气翠晕相钩连。下从谷底上碧落,宝塔万级高蟠旋。

遂登日观叱日驭,六龙倒著珊瑚鞭。玉鳞剥落金甲拆,九芒迸绮生血鲜。

三山摇荡海水沸,蓬壶缥缈来飞仙。为言此色与此界,君自固有非尘缘。

恍然记悟复无语,把手一笑三千年。

《乙卯秋月十九日登泰山太平顶》拼音标注

yǐ mǎo qīu yuè shí jǐu rì dēng tài shān tài píng dǐng
qióng qīu lǎo yǔ sì shí rì,
kūn zhóu yù làn yīn mái chán。
wǒ lái fāng zuò tài shān yóu,
yù hóng yī yè shōu yún yān。
shān líng yì yì shēng xǐ sè,
tū wù chēng liè qīng luō tiān。
qīng jū piāo piāo guò huáng xiàn,
chéng xīng zhí dào sān fēng qián。
shuāng yú guàn mù chū qīu sè,
wàn dié hóng jǐn méng jiāo diān。
hóng chéng hán līu jìn tài gǔ,
cùi bì xì xiè zhū jī yuán。
dāng shí qín hàn jí chǐ lì,
wèi bì rú cǐ jiē tiān rán。
tiān mén zhōng duàn liǎng yì lì,
jiàn guā yī dèng shé wān yán。
líng céng jué dǐng sì chóng jùn,
zhù lì jiǎo shǒu wàng bā yán。
cháng tiān shěn shěn rù xī jí,
jǐu zhōu què zài dōng hǎi biān。
chōng fēng cǎn dàn wàn lǐ lái,
hǎi kū jìng guā kūn jīng xián。
xū yú bái yún shēng yuè lù,
jiǎo dǐ yāng mǎng wú shān chuān。
qín tán zhōu guān jué fú dòng,
mǎn dì fù mào dōu luō mián。
hū yí shān yí rù hǎi zhōng,
bái làng sì xiōng xū tāo xiān。
shān yīn gūi gǔi guāng guài chū,
chì qì cùi yūn xiāng gōu lián。
xià cóng gǔ dǐ shàng bì luò,
bǎo tǎ wàn jí gāo pán xuán。
sùi dēng rì guān chì rì yù,
lìu lóng dǎo zhù shān hú biān。
yù lín bō luò jīn jiǎ chāi,
jǐu máng bèng qǐ shēng xiě xiān。
sān shān yáo dàng hǎi shǔi fèi,
péng hú piǎo miǎo lái fēi xiān。
wèi yán cǐ sè yǔ cǐ jiè,
jūn zì gù yǒu fēi chén yuán。
huǎng rán jì wù fù wú yǔ,
bǎ shǒu yī xiào sān qiān nián。

郝经

郝经

(1223—1275)元泽州陵川人,字伯常。郝天挺孙。金亡,徙顺天,馆于守帅张柔、贾辅家,博览群书。应世祖忽必烈召入王府,条上经国安民之道数十事。及世祖即位,为翰林侍读学士。中统元年,使宋议和,被贾似道扣留,居真州十六年方归。旋卒,谥文忠。为学务有用。及被留,撰《续后汉书》、《易春秋外传》、《太极演》等书,另有《陵川文集》。