当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

雪江为友人赋

(明代)杭济

北风吹云凝不动,大雪堕空寒色重。长江拖底横玉虹,叠屑浮花欲成冻。

潮头水枯沙渚明,一片琼瑶万里平。古来天堑竟失险,此时风景当谁争。

高人独凭此江枯,图画坐中开晃漾。眼花虚摇毛发竦,清入诗脾破尘障。

不如乘兴山阴舟,不须放鹤西湖头。孤怀旷世真迥绝,直与冥冥造化游。

《雪江为友人赋》拼音标注

xuě jiāng wèi yǒu rén fù
běi fēng chūi yún níng bù dòng,
dà xuě duò kōng hán sè zhòng。
cháng jiāng tuō dǐ héng yù hóng,
dié xiè fú huā yù chéng dòng。
cháo tóu shǔi kū shā zhǔ míng,
yī piàn qióng yáo wàn lǐ píng。
gǔ lái tiān qiàn jìng shī xiǎn,
cǐ shí fēng jǐng dāng shúi zhēng。
gāo rén dú píng cǐ jiāng kū,
tú huà zuò zhōng kāi huǎng yàng。
yǎn huā xū yáo máo fā sǒng,
qīng rù shī pí pò chén zhàng。
bù rú chéng xīng shān yīn zhōu,
bù xū fàng hè xī hú tóu。
gū huái kuàng shì zhēn jiǒng jué,
zhí yǔ míng míng zào huà yóu。

杭济

杭济

(1452—1534)明常州府宜兴人,字世卿,号泽西。弘治六年进士,官至福建布政使。与弟杭淮俱善诗,有《二杭集》。