当前位置:首页 > 诗词鉴赏 >

病中放言五首 其一

(宋代)韩元吉

松窗永日度凉飔,坐觉清阴寸寸移。境静故应閒可乐,形臞犹有病相随。

尘埃末路思千里,风露何年饱一枝。百岁穷通吾自了,闭门长咏子桑诗。

《病中放言五首 其一》拼音标注

bìng zhōng fàng yán wǔ shǒu qí yī
sōng chuāng yǒng rì dù liáng sī,
zuò jué qīng yīn cùn cùn yí。
jìng jìng gù yìng xián kě lè,
xíng qú yóu yǒu bìng xiāng súi。
chén āi mò lù sī qiān lǐ,
fēng lù hé nián bǎo yī zhī。
bǎi sùi qióng tōng wú zì le,
bì mén cháng yǒng zǐ sāng shī。

韩元吉

韩元吉

韩元吉(1118~1187),南宋词人。字无咎,号南涧。汉族,开封雍邱(今河南开封市)人,一作许昌(今属河南)人。韩元吉词多抒发山林情趣,如〔柳梢青〕"云淡秋云"、〔贺新郎〕"病起情怀恶"等。著有《涧泉集》、《涧泉日记》、《南涧甲乙稿》、《南涧诗余》。存词80余首。